Không trở lại...


Cái gì không trở lại... là thời gian...
Đôi khi chợt nhận ra và nhớ ghê ghớm...mình ngày xưa... ới đi chơi... đi... không ngại ngần, không suy tính, ko vướng bận... Chơi cùng, làm gì đó cùng, nấu ăn cùng, làm một cách tập trung, một cách vui vẻ toàn tâm toàn ý.... không đơn giản chỉ là cười thậm chí còn cười gượng gạo... ko hòa nhập đc vào số đông...
Về nhà, gặp lại các bạn và thấy mình còn nhớ huyên thuyên là thế nào, mình làm 1 cách vui vẻ... mình không lầm lũi, ko âm thầm đi lại, ko ngại này ngại kia...
Ở đây, cũng có liên hoan, nấu nướng đấy, nhưng nó làm mình nhớ, những ngày xưa, mình với Hả chở mấy con gà trên xe máy, vui vẻ, ngồi thái cắt ( lần này về HN, mình với Hà, cũng mang đồ ăn đến đúng cái nơi đấy, chỉ khác là có xe ôm, không lịch kịch chở nhau nữa)... ngày đi Sapa, buổi tối ăn mì tôm, ngồi chuyền nhau chén rượu, rồi hát :))...ngây ngất rồi đi ngủ, 8 đứa 1 phòng, chung giường, chung chăn, mình thấy thoải mái, vui vẻ... giờ, mình ko thích người lạ vào phòng mình, nằm trên giường mình... :)) ... mình ko có niềm vui chốn đông người, mình lẩn, mình quái quái, kì lạ... mình nhớ ghê ghớm tối nhà sàn ở hồ Ba Bể, rồi tối ăn ốc ở Cao Bằng, cả cái Tết dừng chân ở Nghĩa lộ, buổi tối nấu cơm, nướng thịt bằng cái lò nướng, mỗi người một việc... mình thèm ghê ghớm cái cách mà mọi người chăm sóc, yêu thương nhau trong những chuyến đi chơi chung... mình thèm ghê ghớm những lần đi chơi rồi lại hẹn nhóm này nhóm nọ, tập trung... cười ngu ngơ và vui thật...
Giờ mình sống ít bạn, bạn quốc tế mình ko hòa nhập, mình ít học trên lớp và họ khác mình nhiều quá, mình chỉ quen chơi với cùng lứa...heh ... bạn Vn thì mình vốn có cái màng chắn trong đầu... chỉ có 1 người là mình được là chính mình nhưng bạn lại ko ở gần đây.
Giờ mình chỉ thích sống 1 mình, ngồi 1 mình, ko tụ tập, mình- người đời hay nhìn người ta cười vui, nhìn người ta yêu thương nhau, đùm bọc nhau một cách lạ lẫm ...mình đi lại cô lập và lầm lũi.
Hay tại mình sống ích kỉ hơn???
Hay là mình bị thộn và bị trầm cảm???
Mình bảo: về nhà hơi bẩn, bụi bặm, mất tự do, nhưng vui... và Quỳnh bảo "cuối cùng mày cũng nhận ra chân lý" :))
Dương bảo, cuộc sống trên mạng, không thật, ừ nó ảo, ôm ảo, hôn ảo, tình cảm là thật... đâu có ngồi trên thuyền, mình ôm nhau chụp ảnh đi ra đảo khỉ ở Cát Bà... giờ còn chả quen ôm bạn thân... chả mấy mà thành gỗ đá nhỉ???

Ảnh này ko nét nhưng tình thương mến thương :))
Tình bạn thì cũng cần phải nuôi dưỡng, mình có biết điều này, hôm nọ mình mới để ý...
Chẹp...
Có lẽ mình lại phải học cách cởi mở lòng mình từ đầu rồi.

Popular Posts