Trực giác..

Đôi khi mình vẫn nhớ lại cái lần bị trộm ở SG. Giờ thì mình có thể kết luận là đấy là 1 lần mình lười, chủ quan và chẳng nghe theo trực giác của mình. Và thế là: Xui!
Nếu ko có chị, ko có các bạn, mình chẳng hiểu mình sẽ trải qua cái ngày hôm đó thế nào khi mà khi một mình trong phút chốc, mình buồn xỉu đến thế nào... Hôm đấy được chở đi chơi, lạc đường, đc ăn ngon, món mình thích mà chả nuốt nổi, đc đi xem ca nhạc... Và thế là: Chả hiểu gọi là hên hay xui?
Mọi thứ vẫn thật rõ ràng... Chưa bao giờ mình nói, mình thể hiện 1 lời cảm ơn đến mọi người... 2 năm rồi, mọi thứ trở nên chẳng còn gì to tát...Xem ra từ ngày mình ra trường, tình đến nay, mình đã tiêu tốn một khoản lớn mà chẳng làm ra nổi cái gì. Hì!

Popular Posts